Hỗ trợ online Xem tiếp
Tư vấn - Hỏi đápXem tiếp
- Từ khóa dùng để quảng cáo trên google là gì?
- Tại sao bạn nên quảng cáo website trên google?
- Tại sao bạn nên chọn VNPEC để quảng cáo google cho website, sản phẩm của bạn?
- Vị trí Q.Cáo công ty của tôi ở đâu trên google?
- Khi nào Q.Cáo của tôi được chạy trên google?
- Video clips giới thiệu về quảng cáo trên google?
Trao đổi quảng cáoXem tiếp
- Lượt xem 2746 lần
Ngàn vàng khó kiếm - Vạn Hương Dung
- (13:20:38 | Chủ nhật, 06/03/2011)Vạn Hương Dung bất ngờ nhận được một lá thư từ nơi rất xa gửi tới. Địa chỉ phong bì rất xa lạ với cô. Cô rất ngạc nhiên vì ở nơi đó cô chẳng có bạn bè, chẳng có họ hàng thân thích và cũng chẳng có mối liên hệ về nghiệp cụ nào, vậy ai gửi thư cho cô đây?
Một ông già khoảng ngoài sáu mươi tuổi đến thăm quan khu danh thắng. Vì mải mê nhìn ngắm phong cảnh đẹp trên núi nên khi xuống đến chân núi thì đã là lúc nên đèn. Ông lúc đấy mới sực nhớ ra sáng nay quên không đặt trước phòng ngủ ở khách sạn. Đang là mùa lá đỏ như lửa, du khách như thoi, khách hàng và nhà nghỉ lớn nhỏ đều đã hết chỗ. Ông hỏi người phục vụ của hơn mười khách sạn thì câu trả lời vẫn chỉ có một: “ Thưa ông, chúng tôi hết phòng rồi”.
Cuối cùng ông già tìm đến một nơi khá vắng vẻ, thấy ở đó có một lữ quán nhỏ. Mang theo hy vọng ông bước vào cửa. Một cô gái ăn mặc giản dị bước ra đón ông, tươi cười hỏi: “Ông muốn tìm nơi trọ phải không ạ?” Ông già gật đầu, nhìn cô với ánh mắt cầu mong giúp đỡ. Nhưng câu trả lời của cô gái vẫn là: “ Xin lỗi ông ở đây cũng hết phòng mất rồi”.Ông già ngẩn người ra một lúc rồi thở dài ngán ngẩm, mặt lộ vẻ lúng túng, bối rối. Ông đang định quay người bước đi thì cô gái bỗng như nhớ ra điều gì đó, hòa nhã nói với ông: “ Thưa ông, cháu đã nghĩ ra được một cách để giải quyết khó khăn cho ông rồi”. Ông già mừng quá. Cô gái dẫn ông già vào một phòng chưa đầy mười mét vuông. Phòng tuy nhỏ nhưng ngăn lắp sạch sẽ và còn thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt. Ông già thỏa mãn nghỉ lại. Ông hỏi cô gái và được biết cô hiện là chủ lữ quán nhỏ này, tên là Vạn Hương Dung.
Sáng hôm sau, ông già mở cửa bước ra khỏi phòng đã nhìn thấy ngay ngoài hành lang có trải một tấm thảm, ngay lập tức ông đã hiểu tất cả. Ông trừu mến nhìn khuân mặt mệt mỏi của cô gái rồi lưu luyến rời khỏi lữ quán nhỏ bé này.
Ba tháng sau, Vạn Hương Dung bất ngờ nhận được một lá thư từ nơi rất xa gửi tới. Địa chỉ phong bì rất xa lại với cô. Cô rất ngạc nhiên vì ở nơi đó cô chẳng có bạn bè, chẳng có họ hàng thân thích và cũng chẳng có mối liên hệ về nghiệp cụ nào, vậy ai gửi thư cho cô đây? Cô mở phong bì, rút tờ giấy viết thư xa xem thì vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ khôn xiết. Thư viết: “ Cô Vạn Hương Dung, Công ty Hoa Phong quyết định đầu tư 30 triệu tệ xây dựng một khach sạn tại khu danh thắng chỗ cô, chuẩn bị tuyển một Tổng giám đốc với lương năm là 100 ngàn tệ. Mong cô tới lúc ấy sẽ tới dự tuyển”
Không bao lâu, khách sạn đã xây xong. Hôm tuyển Tổng giám đốc khách sạn, người xin dự tuyển đông như kiến. Vạn Hương Dung cũng ghi tên song cô chẳng dám có hy vọng nào vì cô nhìn thấy mấy chục đối thủ cạnh tranh với cô, người nào người nấy đều hơn đứt cô. Những người dự tuyển có bằng cao học trở lên chẳng thèm để mắt tới cô gái ăn mặc giản dị tầm thường này.
Cửa ải cuối cùng trong thi vẫn đáp là phải giải đáp câu hỏi đề ra: “Nếu khách sạn đã hết phòng mà lại có một vị khách tới muốn nghỉ trọ thì với tư cách là một Tổng giám đốc khách sạn, anh/ chị sẽ giải quyết ra sao ? Vạn Hương Dung ung dung bước tới trước mặt vị chủ khảo , coi ông như vị khách đang bí chỗ nghỉ trọ, nói: “ Thưa ngày, khách sạn chúng tôi tuy đã hết phòng nhưng tôi có thể nhường phòng của tôi cho ngài. Nếu ngày thấy vừa lòng thì xin cứ an tâm nghỉ lại.”
Vị chủ khảo gật gù hài lòng nói: “Cô Vạn Hương Dung cô đã trúng tuyển. Bởi vì, là Tổng giám đốc một khách sạn, lợi ích của khách sạn chính là sinh mạng. Cô chẳng những biết phục vụ tươi tỉnh mà cong biết đối xử ân cần với khách hàng là thượng đế nữa. Đó là đường lối kinh doanh ngàn vàng khó kiếm.
Nghe giọng nói có vẻ quen quen, Vạn Hương Dung để ý nhìn kỹ. Bấy giờ cô mới nhận ra, ngồi ở ghế chủ khảo là ông già đã tìm đến lữ quán của cô xin nghỉ trọ năm nào.
Cuối cùng ông già tìm đến một nơi khá vắng vẻ, thấy ở đó có một lữ quán nhỏ. Mang theo hy vọng ông bước vào cửa. Một cô gái ăn mặc giản dị bước ra đón ông, tươi cười hỏi: “Ông muốn tìm nơi trọ phải không ạ?” Ông già gật đầu, nhìn cô với ánh mắt cầu mong giúp đỡ. Nhưng câu trả lời của cô gái vẫn là: “ Xin lỗi ông ở đây cũng hết phòng mất rồi”.Ông già ngẩn người ra một lúc rồi thở dài ngán ngẩm, mặt lộ vẻ lúng túng, bối rối. Ông đang định quay người bước đi thì cô gái bỗng như nhớ ra điều gì đó, hòa nhã nói với ông: “ Thưa ông, cháu đã nghĩ ra được một cách để giải quyết khó khăn cho ông rồi”. Ông già mừng quá. Cô gái dẫn ông già vào một phòng chưa đầy mười mét vuông. Phòng tuy nhỏ nhưng ngăn lắp sạch sẽ và còn thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt. Ông già thỏa mãn nghỉ lại. Ông hỏi cô gái và được biết cô hiện là chủ lữ quán nhỏ này, tên là Vạn Hương Dung.
Sáng hôm sau, ông già mở cửa bước ra khỏi phòng đã nhìn thấy ngay ngoài hành lang có trải một tấm thảm, ngay lập tức ông đã hiểu tất cả. Ông trừu mến nhìn khuân mặt mệt mỏi của cô gái rồi lưu luyến rời khỏi lữ quán nhỏ bé này.
Ba tháng sau, Vạn Hương Dung bất ngờ nhận được một lá thư từ nơi rất xa gửi tới. Địa chỉ phong bì rất xa lại với cô. Cô rất ngạc nhiên vì ở nơi đó cô chẳng có bạn bè, chẳng có họ hàng thân thích và cũng chẳng có mối liên hệ về nghiệp cụ nào, vậy ai gửi thư cho cô đây? Cô mở phong bì, rút tờ giấy viết thư xa xem thì vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ khôn xiết. Thư viết: “ Cô Vạn Hương Dung, Công ty Hoa Phong quyết định đầu tư 30 triệu tệ xây dựng một khach sạn tại khu danh thắng chỗ cô, chuẩn bị tuyển một Tổng giám đốc với lương năm là 100 ngàn tệ. Mong cô tới lúc ấy sẽ tới dự tuyển”
Không bao lâu, khách sạn đã xây xong. Hôm tuyển Tổng giám đốc khách sạn, người xin dự tuyển đông như kiến. Vạn Hương Dung cũng ghi tên song cô chẳng dám có hy vọng nào vì cô nhìn thấy mấy chục đối thủ cạnh tranh với cô, người nào người nấy đều hơn đứt cô. Những người dự tuyển có bằng cao học trở lên chẳng thèm để mắt tới cô gái ăn mặc giản dị tầm thường này.
Cửa ải cuối cùng trong thi vẫn đáp là phải giải đáp câu hỏi đề ra: “Nếu khách sạn đã hết phòng mà lại có một vị khách tới muốn nghỉ trọ thì với tư cách là một Tổng giám đốc khách sạn, anh/ chị sẽ giải quyết ra sao ? Vạn Hương Dung ung dung bước tới trước mặt vị chủ khảo , coi ông như vị khách đang bí chỗ nghỉ trọ, nói: “ Thưa ngày, khách sạn chúng tôi tuy đã hết phòng nhưng tôi có thể nhường phòng của tôi cho ngài. Nếu ngày thấy vừa lòng thì xin cứ an tâm nghỉ lại.”
Vị chủ khảo gật gù hài lòng nói: “Cô Vạn Hương Dung cô đã trúng tuyển. Bởi vì, là Tổng giám đốc một khách sạn, lợi ích của khách sạn chính là sinh mạng. Cô chẳng những biết phục vụ tươi tỉnh mà cong biết đối xử ân cần với khách hàng là thượng đế nữa. Đó là đường lối kinh doanh ngàn vàng khó kiếm.
Nghe giọng nói có vẻ quen quen, Vạn Hương Dung để ý nhìn kỹ. Bấy giờ cô mới nhận ra, ngồi ở ghế chủ khảo là ông già đã tìm đến lữ quán của cô xin nghỉ trọ năm nào.
- Các bài viết cùng danh mục
- So bì thu nhập với người khác có làm bạn hạnh phúc?
- Những câu phỏng vấn “cực xoáy” của các tập đoàn hàng đầu thế giới
- Bí quyết khiến nhân viên mỉm cười
- Đội tuyển Pháp 'biếu' Warren Buffett 30 triệu USD
- Những công ty làm thay đổi thế giới
- 10 thảm họa thương hiệu năm 2010
- 5 phẩm chất phổ biến của lãnh đạo tài ba
- Biết tôn trọng khách hàng lợi nhuận ắt tự đến
- 15 đức tính của một nhà đầu tư thành công
- Chủ nhân của những ý tưởng kinh doanh điên rồ
-
Nhân viên RIM gửi thư nặc danh hiến kế cứu công ty
Không chỉ các nhà đầu tư của RIM mất niềm tin vào BlackBerry. Mới đây, một nhân viên giấu tên đã gửi thư tới các lãnh đạo cao cấp yêu cầu ông ty cần “chuyển mình” sang một hệ điều hành mới dựa trên nền tảng QNX.
Hàng khủng Galaxy Nexus chính thức trình làng
Chiếc điện thoại Galaxy Nexus của Google và Samsung đã chính thức được ra mắt tại Hong Kong với màn hình 4.65-inch HD Super AMOLED, chạy hệ điều hành Android 4.0 Ice Cream Sandwich.